Anh vọng nghe tiếng hát bỗng bàng hoàng
	Đôi mắt mùa thu ru êm ả
	Ôi, hồ xưa! Những đêm trăng lộng gió
	Những đêm không chiếu, không màn
	
	Tiếng hát ấy vẳng xa đã vào bụi cát
	Em mãi còn kỉ niệm trong anh
	Như hạnh phúc đời anh: cái thực là hư cả
	Cái đã hư xưa mới chính thực là mình
	
	Cuộc đời như bóng mây qua vũ trụ
	Chiếu ở rất xa,
	                        qua hồn ta,
	                              
	Ôi! Hư vô, sao quặn xiết lòng ta?
	Hỡi đêm tàn!
	Có nghe tiếng em vẫn hát tận hồ xa...
	
	PHẠM NGỌC THÁI
	Trích tập "Rung động trái tim", Nxb Thanh niên 2009
	LỜI BÌNH:  Nhà thơ Phạm Ngọc Thái có nhiều thơ hay, đặc biệt là thơ tình. Bài "Anh vọng nghe tiếng em hát bên hồ" này, cứ gieo vào tôi một nỗi cảm hoài da diết:
	                              Anh vọng nghe tiếng hát bỗng bàng hoàng
	                              Đôi mắt mùa thu ru êm ả
	                              Ôi, hồ xưa! Những đêm trăng lộng gió
	                              Những đêm không chiếu, không màn
	      Tiếng hát mà ngày ấy thiếu nữ vẫn thường hát cho anh nghe trong những đêm trăng bên hồ. Người thiếu nữ có đôi mắt mùa thu dịu dàng, êm ái. Đây là mùa thu đất trời hay mùa thu trong em? Bởi hình ảnh mùa thu đây cũng chỉ còn được gợi lại trong kí ức cùng với tiếng hát của em vọng về, nó càng trở nên sâu lắng, khắc khoải.
	     Hình tượng: Những đêm không chiếu, không màn /-  Nói về kỉ niệm những tháng năm của tình yêu tuổi trẻ, mơ mộng và thiêng liêng. "... không chiếu, không màn" cũng có nghĩa là màn trời, chiếu đất.  Nhưng màn trời, chiếu đất của những kiếp lang thang là cảnh cát bụi, gió mưa - Còn màn trời, chiếu đất để diễn tả về tình yêu gái trai lại là hình tượng có tính mĩ học của thiên nhiên. Những đêm không chiếu, không màn ấy... họ đã tha thiết yêu nhau. Và chính trong cái không gian mộng mơ đó, người con gái đã cất tiếng hát. Tiếng em nhỏ nhẹ chỉ đủ cho anh nghe, lẫn vào gió thổi cùng trăng sao. 
	     Đấy, cái khúc thơ đầu nhà thơ đã diễn tả về khung cảnh thiên nhiên và tình yêu bằng cảm xúc trào lên trái tim anh, để bật ra những lời thơ say đắm, thân thương. Kỉ niệm ngọt ngào quá !... Đáng yêu quá !... Giọng thơ khá du dương:
	                             Ôi, hồ xưa! Những đêm trăng lộng gió...
	     Sang khúc thứ hai, tác giả trở về với thực tại. Những năm tháng tươi đẹp, mộng mơ đã qua đi. Em cũng không còn bên anh. Nhà thơ thầm than: 
	                            Tiếng hát ấy vẳng xa đã vào bụi cát
	                            Em mãi còn kỉ niệm trong anh
	     Tất cả chìm lẫn trong cát bụi. Thơ đi vào triết lý về tháng năm và cuộc đời.  Khát vọng và thực tế. Tình yêu và sự chia ly. Đó là những mâu thuẫn của cuộc sống. Nhà thơ phát biểu về hạnh phúc của đời anh thế nào?
	                            Như hạnh phúc đời anh: cái thực là hư cả
	                            Cái đã hư xưa mới chính thực là mình
	     Ở hai câu trên của khúc thứ hai như vừa phân tích, là tác giả nói về sự bất diệt của tình yêu! Mặc dù tình đã qua, tất cả vào cát bụi... nhưng em mãi mãi là một kỉ niệm không phai mờ  trong anh. Mang màu sắc hoài niệm.
	     Còn hai câu dưới thì triết lí: Cuộc sống của anh hôm nay, cái vẫn đang tồn tại lại chính là... hư ảo? Còn cái đã vào hư ảo, mới thực là hạnh phúc của cuộc đời. Xin phân tích ít nét về sự triết lý của hai câu thơ này, hay thế nào?
	     Vì sao cái "thực" lại là "hư"? Câu thơ có ý ẩn, cảm xúc phát ra từ tâm linh. Nghĩa là về "thần" chứ không phải về "chất". Tính triết lí nó nằm trong linh hồn con người hơn là bản thể. Tức là, dù tháng năm cát bụi, nhưng tình em mãi mãi còn trong cuộc sống cũng như trái tim anh. Cho nên, chính cái tình yêu "hư ảo" ấy đã trở thành ý nghĩa tồn tại, giá trị đời sống tinh thần của nhà thơ.
	    Ta lại thấy, nếu mặt phải của tình yêu là nguồn hạnh phúc vô biên - Thì mặt trái của nó khi bị tan vỡ, bên những khổ đau dày vò và thương tiếc... cũng là nguồn hạnh phúc cuộc đời. Chính tính triết lý hai mặt này, về phương diện thi ca đã đẩy nỗi thơ đi đến sự tột cùng. Để nói về giá trị lớn lao, bất hủ của tình yêu! Vậy là, từ cái kí ức nhớ về tiếng hát của người thiếu nữ xưa vọng trong tâm trí, nhà thơ đã dệt nên cả một bản tình xô-nát bên hồ.
	     Sang khúc thứ ba, khúc thơ cuối cùng:     
Thơ tự do hiện đại Phạm Ngọc Thái thực sự là rất mới. Thơ viết phóng khoáng, chuyển đổi tứ tự nhiên, hình ảnh, ngôn ngữ sinh động trong nhịp điệu thi ca... mà không rơi vào sự mượt mà nhàm chán. Có thể nói - Tác giả thuộc các nhà thơ tự do, gieo thơ hiện đại đã vào hàng bậc tinh luyện, nhẹ nhàng.
        
        
            93. Xanh xương
            Lượt xem: 29501
        
        
        17/12/2014 17:14
        
            Nước lên nước xuống chán rồi
Câu hoài không cá hết mồi uổng công
Vui mưa buồn nắng vợ chồng
Suối lòng sông biển biển lòng trăng sao
        
    
        
        
            Gọi đò quê hương
            Lượt xem: 35992
        
        
        17/12/2014 17:12
        
            (Thân tặng Hoài Thương)
Giữ hương đồng luá bình yên
Cho trăng đưa gió không phiền mây bay
Vàng ru bóng nắng hoa mai
Quê nghèo còn dấu một ngày hội xuân ?
        
    
        
        
            Em quê hương
            Lượt xem: 39824
        
        
        17/12/2014 17:10
        
            (Thân tặng Hoài Thương)
Gọi bầy đom đóm ngây thơ
Về ru em ngủ tràn bờ tương tư...
Chong đèn đối bóng viễn du
Bóng Cha Bóng Mẹ thiên thu đi về
        
    
        
        
            Ngọt ngào hư không
            Lượt xem: 32249
        
        
        17/12/2014 17:09
        
            Trăm năm bóng khói áo mây
Còn không dáng ngủ hao gầy tương tư
Bụi hồng theo gió viễn du
Rong rêu mòn mỏi ao tù ngóng trông
        
    
        
        
            100. Lạnh
            Lượt xem: 27576
        
        
        17/12/2014 17:09
        
            Còn biết về đâu? Đã hết hơi?
Sương tàn đêm lạnh hết sao rơi
Em đi anh cũng thành nhang khói
Không thể nhờ trăng nhắn một lời...
        
    
        
        
            98. Duyên quê
            Lượt xem: 43333
        
        
        17/12/2014 17:03
        
            Chim xanh tha cọng lúa vàng
Bay về tổ ấm bay ngang vườn cà
Khói cơm gửi chút tình ca
Thơm cành hoa trắng la đà bóng mây
        
    
        
        
            97. Em
            Lượt xem: 36347
        
        
        17/12/2014 17:03
        
            Nuôi bướm trồng hoa giữ hương lành
Ngày đêm thơ thẩn mộng trời xanh
Áo em còn nhuộm vàng hương lúa
Còn nụ hôn ngoan nhớ để dành…
        
    
        
        
            92. Thương từng hạt cát
            Lượt xem: 39047
        
        
        17/12/2014 17:02
        
            ~ Nhớ Long Ân
Hoa buồn rơi lạnh suối trong
Nai già đau xót hỏi lòng tại sao?
Gió qua đồi thấp cỏ cao
Bước chân mòn đã chiêm bao đá mòn!
        
    
        
        
            91. Nắng phai
            Lượt xem: 41707
        
        
        17/12/2014 17:00
        
            Biết có còn chăng chút nắng phai
Gió mưa xóa hết nợ lưu đày
Ngày đêm mong ngủ ôm gối mẹ
Chẳng nợ ai cũng chẳng phiền ai!
        
    
        
        
            90. Đường tình
            Lượt xem: 35662
        
        
        17/12/2014 17:00
        
            Điệu buồn anh giữ riêng anh
Điệu vui anh vẫn để dành cho em
Cho dù chưa được làm quen
Đêm đêm thức trắng chong đèn tương tư!
        
    
Hiển thị 1771 - 1780 tin trong 2678 kết quả