Làng tôi
	Lưng dựa vào dãy núi
	Mắt thẳng nhìn ra hướng biển khơi
	Tôi là con của một vùng đồi
	Nhưng cũng là con của biển
	Tình đất nước quyện vào máu thịt
	Tôi lớn lên trong nắng gió núi đồi và sóng nước đại dương
	Đồi có nắng trải vàng đồng cỏ mênh mông
	Có vách đá, có rừng cây gỗ quý
	Cây cỏ nuôi tôi đá mềm chân cứng
	Rừng núi dạy tôi vượt dốc băng đèo
	Biển có hải âu bay trong nắng chiều
	Có những cánh buồm phồng căng gió thổi
	Có bầu trời xanh cao vời vợi
	Những đêm đi thuyền lưới kéo mặt trời lên
	Buổi sáng tuổi thơ leo đồi hái sim
	Nhìn cánh buồm đoán biết thuyền của bố
	Buổi chiều vui đùa cùng sóng bể
	Nhìn sườn đồi tìm mẹ cắt cỏ gianh
	Khi lớn lên rồi đi xa quê hương
	Nhớ biển với nhớ đồi quá thể
	Tôi hiểu mình lớn khôn là thế
	Trong mỗi giọt máu đều mang tình nước và non.
        
        
            Mượn sóng Tiền Đường
            Lượt xem: 35872
        
        
        20/12/2014 16:36
        
            Nguyễn Du (1765 - 1810)
Quê nhà nào thiếu gì sông nước
chẳng thiếu dòng sâu máu cuộn ngầu
sao không là sông Lam, sông Hương
sông nước mắt
phải mượn Tiền Đường gửi nỗi đau!
        
    
        
        
            Tuần rằm
            Lượt xem: 32587
        
        
        20/12/2014 16:35
        
            xin nhớ kiêng thơ chị...
Hồ Xuân Hương (1768- ...?)
Thiếu nữ ngủ ngày quên chốt cửa
bao nhiêu quân tử bước dùng dằng
hữu hình ba góc, vô hình gió
mát mặt anh hùng đến thế chăng ?
        
    
        
        
            Công chúa Ai Tư
            Lượt xem: 40535
        
        
        20/12/2014 16:33
        
            Lê Ngọc Hân (1770-1799)
Tài hoa cung cấm gập ghềnh
long đong gấm lụa, lênh đênh kiệu vàng
trông vời một chiếc thuyền nan
cảm thương quê mẹ chưa lần về thăm.
        
    
        
        
            Chín tầng mây còn thấp
            Lượt xem: 37705
        
        
        20/12/2014 16:26
        
            Cao Bá Quát (1809 - 1855)
Chấm muội đèn chữa câu phạm húy
Cái roi song xóa mộng công danh
văn chưng một thuở "vô Tiền Hán"
cùm khóa chân, nghiên bút tan tành.
        
    
        
        
            Dù đui mà giữ đạo nhà
            Lượt xem: 29852
        
        
        20/12/2014 16:26
        
            Nguyễn Đình Chiểu (1822 - 1888)
Ngả đường nào cũng mịt mù đen đặc
ông đi
tìm nghĩa sĩ tế linh nơi Cần Giuộc
kiếm ngư tiều trị bịnh xứ Ba Tri
        
    
        
        
            Thu thanh đạm
            Lượt xem: 40295
        
        
        20/12/2014 16:24
        
            Nguyễn Khuyến (1835 - 1909)
Ngõ trúc xanh hơn từ độ ấy
ao làng thẳm lặng một tờ thư
thuyền câu muốn gửi câu thơ cổ
chẳng biết bao giờ mới tới thu?
        
    
        
        
            Chúc người chúc tết
            Lượt xem: 31609
        
        
        20/12/2014 16:23
        
            Tú Xương (1870 - 1907)
Lẳng lặng mà nghe tôi chúc ông
từ ngày ông chán cảnh người đông
ung dung thượng giới trời mây dạo
lều chõng long đong hết bận lòng.
        
    
        
        
            Non nước thề xưa
            Lượt xem: 28016
        
        
        20/12/2014 16:22
        
            Tản Đà (1890-1939)
Trông mờ mây phủ núi xa
hay hồn viễn vọng sông Đà, Tản Viên.
        
    
        
        
            Viết lúc tắt đèn
            Lượt xem: 39097
        
        
        20/12/2014 16:21
        
            Ngô Tất Tố (1894-1954)
Mài thời gian vẹt hết thỏi mực tàu
lều chõng gò lưng khoa cuối
anh khóa không hay đã bạc đầu.
        
    
        
        
            Nhà văn của nỗi niềm dang dở
            Lượt xem: 33742
        
        
        20/12/2014 16:20
        
            Khái Hưng (1896-1947)
Chưa nở đã tàn: hoa ước hẹn
sương treo cành lộc khóc tiêu điều
nàng Mai gánh cả đời cô quả
làm gánh hàng hoa bán chợ chiều.
        
    
Hiển thị 61 - 70 tin trong 1886 kết quả